La Vie Est Belle là không chỉ là nhà của Phúc, Philippe, các bạn tình nguyện viên hay những bạn học viên muốn lui về một quãng thời gian nhất định. La Vie Est Belle còn là chỗ lui tới của những sóc đuôi to, những rắn, chuột, thằn lằn, chó, mèo, nhện đủ các size từ XS đến XL. Dưới hồ có cá con, có ốc to ốc nhỏ, có cả cua. Trong nhà có muỗi, có dĩn (dĩm). Ở đây lâu, mình nhìn ra được quy luật hoạt động của muỗi và dĩn. Muỗi sẽ lên lúc sáng sớm và tối muộn. Dĩn hoạt động mạnh nhất vào giữa trưa, đầu giờ chiều.
Sau tuần trăng mật hào nhoáng với thiên nhiên xung quanh, nào khí trời thoáng đãng, khu rừng bạt ngàn sau nhà, trảng cỏ xanh rờn trước nhà lấp lánh trong nắng, mình dần nhận ra sống trong rừng cũng có những mặt khác của nó. Không đẹp, không dễ chịu. Chúng mình khó chịu phát khóc vì muỗi, vì dĩn. Mùa hè cũng không dám mặc áo ngắn quần cộc vì sợ muỗi dĩn đốt. Mình cực kỳ ghen tị với chị Phúc, vì sao chị vẫn mặc váy ngắn tung tăng đi trong vườn không sợ muỗi, chân không nở hoa. Nhìn lại chân mình, mình phát khóc vì nốt, vết muỗi trải dài từ bàn chân lên tới eo. Cả người mình chẳng chỗ nào lành lặn cả.
Mình nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể quên được cảm giác con nhện nhà bò trên người khi mình không một mảnh vải trong phòng tắm. Sau tiếng hét khủng khiếp của mình, chị Phúc đến ngay trước cửa phòng tắm, thò chân vào vào hỏi mình: giờ em có thấy chân chị giống con nhện không? Mình phì cười, chị cho tiếp một “bài tập”: giờ em ở trong đó ngắm con nhện đủ 10p nhé!? Tại sao hả chị ơi…
Dường như để mình làm thân nhiều hơn với muôn loài, những tình huống hội ngộ kỳ cục giữa mình với động vật liên tục xuất hiện. Chả là mái lá cọ ở La Vie Est Belle vào mùa hè là thiên đường của tụi dơi. Mình từng thấy hàng trăm con dơi bay ra từ mái lá mỗi khi Philippe nghịch ngợm chọt lên mái. Ngày nọ, khi mình đang đánh răng, một chú dơi bay lạc vào nhà vệ sinh và … hạ cánh ngay trên đầu mình. Ngày khác, khi nàng công chúa C.N.H đang cố hôn hoàng tử chẫu chuộc, chàng từ chối tình cảm của nàng bằng cách nhảy từ tay công chúa sang mặt người ngồi đối diện, là mình. Mình hét to lắm, có lẽ bài học này mình còn phải học dài dài, dài dài.
Đã có lúc mình hỏi chị Phúc, sao mình lại để không gian không-dễ-sống với con người thế này? Thế không phải cản trở quá trình thư giãn của tụi mình hay sao. Chị hỏi ngược lại: Mấy đứa cứ nói nhiều về sống hòa hợp cùng tự nhiên.Thế muỗi, dĩn, nhện, dơi các thể loại không phải là tự nhiên hả? Sao mình bị nắn gân bởi chúng mà người khác không bị? Điều gì bên trong kích thích những nỗi sợ hay phản ứng đó?
Ngẫm nghĩ lại, mình thấy cũng đúng. Đây là nơi mình có thể học cách để sống cùng với những điều khó chịu, ôm ấp cả những điều không-hoàn-hảo vào lòng. Rằng việc mình bị muỗi đốt là một minh chứng mình và muỗi cũng là một phần của không gian này, sao lại cứ phải giết chúng? Những muỗi, dĩn đốt mình là một sự hiển nhiên trong đời sống của các bạn ấy, cũng như chúng mình ăn thịt heo hay ăn cá vậy thôi. Một tự nhiên khỏe mạnh là tự nhiên có đầy đủ các yếu tố bên trong, kể cả những điều không mấy dễ chịu với con người.
Chào mừng bạn tới với La Vie Est Belle
Comments