top of page
Ảnh của tác giảXứ Sở La Vie Est Belle

Ở la vie est belle cuộc sống có tươi đẹp?


Một trong những lý do mình đăng kí đến La Vie Est Belle làm tình nguyện viên là vì khổ đế là một trong bốn chân lý mà Đức Phật đưa ra, tại sao nơi này lại dám lấy tên là xứ sở cuộc sống tươi đẹp? Vậy nên, trong đầu mình nghĩ: Tôi sẽ đến đây xem nơi này tươi đẹp đến cỡ nào :'))


Ngày hôm qua khi bài báo về bầu trời mù sương bụi của Hà Nội được share hàng loạt trên facebook, mình định gửi một ít "tươi đẹp" của trời xanh nắng vàng Nam Cát Tiên cho lũ bạn đang hít hạt siêu bụi tức chơi, nhưng rồi mình không làm. Thay vì đó, mình đã nghĩ nhiều về từ "tươi đẹp".


Nếu xem trời xanh nắng vàng là tươi đẹp, thì hẳn trời xám dày bụi nắng không xuyên qua được mây là xấu xí rồi, liệu mình có đang có tâm phân biệt không? Những ngày đầu đến đây, chúng mình háo hức đạp xe qua những con đường hai bên xanh trời xanh cỏ xanh lúa xanh cây xanh sông xanh núi, đâu đâu cũng thấy những ngôi nhà có giàn hoa giấy leo cổng, không thì hướng dương, mai rừng, ô môi; chúng mình tắm sông ngửa mặt lên ngắm trời; tối đến đem chăn gối ra bãi cỏ ngắm sao chuyện phiếm, chưa kể dùng app đọc tên các chòm sao; cùng nhau nhìn ngắm rất nhiều bình minh và hoàng hôn đã đi qua xứ sở này.


Rồi sự háo hức của những đứa trẻ đến từ thành phố cũng có lúc không còn nguyên vẹn. Vì chúng mình không chỉ đến đây du lịch vài ngày rồi về. Chúng mình đã ở đây qua ngày nắng lẫn ngày mưa, qua ngày háo hức lẫn ngày có ít nhiều mỏi mệt. Và điều quan trọng nhất, người ta có thể đi đâu để trốn thoát được chính mình?


Đôi khi đi giữa sự im lặng của cây lá, lại nhớ tiếng lao xao của cái chợ họp gần nhà. Đôi khi giữa sự thảnh thơi của một đêm nằm ngắm sao, lại lấn cấn trong lòng về sự vất vả bao năm ròng của cha mẹ. Đôi khi không có gì không ổn, yêu thương ở đây, đủ đầy ở đây, giữa thiên nhiên xinh đẹp như một món quà, bất giác sợ sẽ có ngày như Lọ Lem, sau tiếng chuông 12 giờ sẽ không còn là công chúa, cỗ xe ngựa sẽ chỉ còn là quả bí ngô, nàng lại hớt hải chạy về cuộc sống đầy lo toan thường nhật. Đôi khi mặt trời vẫn đó, các vì sao cũng vẫn ở đó, hoa vẫn nở trời vẫn xanh, nhưng không còn nhận ra, không còn háo hức, vì trong lòng mải suy tư về công việc, gia đình, con đường sẽ đi sau khi ra khỏi "cuộc sống tươi đẹp".


Tắm sông vui thích, trong lòng bỗng nổi lên cái tham con sông này là của tôi. Ngắm đất trời tươi đẹp, cũng muốn gom luôn trời xanh mây trắng nắng vàng hoa nở ngập các con đường là của tôi. Một điều tươi đẹp xảy ra, sợ nó biến mất. Chính từ trong tâm ta đó, khổ bắt đầu.Lên Sài Gòn ít hôm, vẫn đùa nhau từ làng ra phố, hương đồng gió nội bay đi ít nhiều, mình đã đi giữa cái lao xao bộn bề của bến xe, của các con đường trung tâm, của chợ Bến Thành ngập khách du lịch và hàng hóa, đã ngắm các em bé vui thích cho chim bồ câu ăn trước nhà thờ Đức bà, đã nhìn những người ăn vội tô bánh canh chưa xong đã phải đặt xuống để bán hàng trong chợ, đã nhìn những gương mặt make up long lanh bước ra từ trung tâm thương mại.


Tất cả sự lộn xộn đa sắc đông đúc hùng hục này, thực ra cũng dễ thương. Bởi vì mình đã nghĩ, không phải tất cả chúng ta, dù ở thành thị hay miền quê, cũng đều đang cố hết sức để làm cái điều mình cho là sẽ đem lại hạnh phúc hay sao. Có thể quan niệm của ta khác nhau, hạnh phúc có thể có nhiều gương mặt với mỗi người như hàng hiệu, địa vị, tiền, đồ ăn ngon, được yêu, được tự do, hay sống gần thiên nhiên; một đứa trẻ sống ở chung cư không thể thức dậy nghe tiếng chim mà chỉ thấy bồ câu ở sân nhà thờ Đức Bà cũng không có nghĩa thành phố không phải nơi đáng sống. Nếu một người nghĩ khác chúng ta, mà ta lại tự cho mình là có nghĩa, thì cũng chắc gì người kia là vô nghĩa? Mỗi người đều có một hành trình, dù lựa chọn của họ là rừng hay phố.


Một ngôi nhà gỗ rất dễ thương khi nắng đẹp, nhưng mình có thích khi chỉ một cơn giông cũng làm bụi đất bay đầy giường hay không? Cây côi cũng rất dễ thương khi nắng đẹp, nhưng mình có thích muỗi và bọ cạp côn trùng từ các vườn cây hay không? Không. Mình đâu có biết cách sống từ đất từ rừng, theo đúng nghĩa sinh tồn hay sinh kế, mình chỉ đang sống gần rừng, đem theo toàn bộ cách hành xử của một cư dân đô thị. Việc lấy củi đun bếp hay hái rau từ vườn, chỉ là những cái chạm nhẹ đến thiên nhiên để mình biết mình đã xa rời thiên nhiên đến mức nào. Mình nhận ra trong mình chỉ là tình yêu nửa vời, mình hưởng thụ thiên nhiên cho đến khi khó chịu mà nó mang lại khiến mình nghĩ về tiện nghi của thành phố.Cho dù ở đâu, cuộc sống vẫn chỉ là cuộc sống. Không có tính từ nào đủ đúng và chính xác để thêm vào. Mọi phóng chiếu trong tâm chúng ta tạo ra các tính từ cho nó. Nhiều khi mọi thứ vẫn vậy, hôm nay ta gọi là bình yên ngày mai ta liền đổi tên là nhàm chán, thế cái gì mới là cái thay đổi, chúng ta hay cuộc sống ?


Mọi người gọi đây là xứ sở cuộc sống tươi đẹp. Cá nhân mình thì thích cái tên Cuộc sống vẫn tươi đẹp. Sau muộn phiền, cuộc sống vẫn tươi đẹp. Sau khi ngủ một giấc êm lành như em Totoro trong ảnh kia, thức dậy lại thấy cuộc sống vẫn tươi đẹp. Và sau khi đi khỏi nơi đây rồi, cuộc sống vẫn tươi đẹp, đúng không?

89 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page