Để mình kể bạn nghe,
Những năm gần đây, và cả những ngày này nữa, cái cảm xúc dâng trào thường trực lớn nhất trong mình là sự đủ đầy và lòng biết ơn vô hạn, với chính mình, con người và cuộc sống, với tất cả những gì diễn ra xung quanh. Tụi mình hay có những vòng tròn chia sẻ hàng tuần, ở đó tụi mình được tặng món quà của sự lắng nghe và trao đi món quà của chia sẻ và cởi mở. Và mình – người có lẽ thường xuyên tham gia cái vòng tròn đó ở đây – cứ lặp đi lặp lại cái tính từ: biết ơn mãi mà không hết chán. Mình lặp lại nó một cách không hề chủ ý, như nó vậy là phải vậy, tự nhiên như con sông bờ suối, như cái cây ngọn cỏ ngoài kia.
À mình chưa kể bạn nghe là La Vie Est Belle mới trải qua một trận lụt cũng lớn lắm, nước vào nhà cũng từ 1,5m – 2,5m, hai cái shala yoga tụi mình vẫn tập yoga và thiền cạnh sông nước lên gần sát nóc, trận lụt lớn nhất trong lịch sử 32 năm ở Nam Cát Tiên. Cơ mà thực ra cái vụ lụt đó với mình không đáng kể, bởi đã tự khi nào mình thấy nhẹ nhàng và bình thản trước những sóng gió, và mình luôn tâm niệm tự nhiên có cái lý của nó, tất cả những gì diễn ra đều cần thiết. Cái mình muốn và đáng kể ra là những gì tụi mình nhận được từ 14 con người trong bức hình này và một số người khác nữa - những người không có cơ hội ghé vào khuôn hình dưới đây.
Những ngày cuối cùng của kid camp nước dâng cao, tràn bờ, tràn nhà nhỏ nhà lớn, sau khi kịp huấn luyện cho tụi nhỏ cách sinh tồn trong lũ, những người lớn tụi mình tức tốc bê vác chồng bàn ghế di chuyển đồ lên chỗ cao. Chị phụ huynh xuống chơi cũng xắn tay hỗ trợ và gọi điện thông báo cho các phụ huynh khác. Không ai bảo ai việc người nào người nấy làm, lặng lẽ và cực kì hiệu quả, bầu không khí lúc đó không chút náo loạn, chỉ có tiếng tụi trẻ con hào hứng bàn luận về sự kiện lần đầu tiên chứng kiến trong đời, lúc lúc lại hỏi cô “mình đang ở cấp độ lụt số mấy rồi cô? nước lên tới vườn rồi đấy”. Ai khuân vác thì khuân vác, ai phụ trách tụi nhỏ thì làm việc với tụi nhỏ, ai làm bếp vẫn cứ điềm tĩnh làm bếp cuốn từng chiếc chả giò như chẳng có cơn nước đang lên ngoài kia. Chút chút khung cảnh rất zen này làm mình hết đỗi xúc động. 2h chiều tụi mình quyết định di tản tụi nhỏ tới những ngôi nhà cao trong xã, 4h chiều nước vào tới gối và tất cả tụi mình di tản đi, vẫn kịp tắm táp cho mát. Tối đó chúng mình ba mươi mấy con người trẻ con người lớn ăn uống và ngủ nghỉ trên sàn phòng khách nhà cô Đề, ước chừng chưa tới 20m2, như chưa từng gần sát nhau tới vậy.
Những ngày nước rút là những ngày vất vả nhất cho tất cả, vất vả trong sự ấm áp. Ngày đầu tiên quay lại sau khi nước rút, La Vie Est Belle như một bãi chiến trường, rác và đồ đạc khắp nơi, cây cối đổ, như chưa hề có sự sống trước đó vài ngày. Sàn nhà lội bùn tới gót cẳng chân. Tụi mình hì hục đẩy, hì hục phun-lau-rửa-giặt-dọn, hì hục cọ cọ chùi chùi. Tiếng cười vẫn vang khắp nơi. Một tuần sau đó là kỳ 2 của khóa yoga, tụi mình hạ quyết tâm phải xong cho bằng được. Chẳng đợi mình nói câu nào nhờ vả hay yêu cầu, các bạn tình nguyện viên cũ rủ nhau quay lại. Và chúng mình mười mấy con người ngày đêm kỳ cọ, đứa ho, đứa sốt. Khi Tiến bắt đầu đốt củi nấu nước trong bếp, Huyền bắt đầu gẩy đàn ban tối, mình mỉm cười thấy lại sự ấm cúng của ngôi nhà, và sự sống nơi này được hồi sinh. Khóa yoga bắt đầu như dự định một tuần sau đó.
Mọi người tới đây vẫn bảo sao chỗ này an nhiên và năng lượng đến vậy, họ hỏi tụi mình đã làm gì, mình vẫn bảo mình chẳng làm gì cả, mỗi người đến và ở đây làm việc của mình, ai cũng tình nguyện, không đòi hỏi và nhiệt tâm hết mình, góp nhặt lại thành La Vie Est Belle.
Tặng bạn bài hát vẫn văng vẳng trong mình những ngày này, từng lời hát như giành trọn cho mình và cuộc sống ở đây.
Hôm nay tôi nghe có con chim về gọi Về giữa trời về hót giữa đời tôi. Hôm nay tôi nghe Tôi cười như đứa bé Mới lớn lên giữa đời sống kia Tôi thấy màu xanh hát trong lời gió Và thấy bình minh thắp trên ngọn lá Tôi thấy ngày thật lạ Xao xuyến từng nỗi nhớ Cho nên tôi yêu trái tim không nặng nề Những con tim bạn bè bao la Hôm nay tôi nghe có con chim về gọi Về giữa trời về hót giữa đời tôi. Hôm nay tôi nghe Tôi cười như đứa bé Mới lớn lên giữa đời sống kia Tôi thấy chiều không nói lời lặng lẽ Và thấy hoàng hôn áo vàng rực rỡ Đêm bước về thật nhẹ Sương khoác mềm vai phố. Cho nên tôi yêu trái tim không nặng nề Những con tim bạn bè bao la
Comments