Ở La Vie Est Belle, luôn có những cô tấm bí ẩn bước ra từ quả thị rồi xóa dấu vết. Hơn một tháng làm tình nguyện viên ở đây, tôi đã chứng kiến những chuyện như vậy. Bạn bước vào phòng giặt, thấy ai đó vừa giặt đồ xong. Bạn có hai lựa chọn: đem đi phơi đồ, hoặc bỏ đi. Nếu bạn đem đi phơi, có thể không ai biết việc bạn làm để cảm ơn. Nếu bạn bỏ đi, cũng không ai biết mà trách móc. Chúng tôi hiếm khi coi việc nào là của một người, trừ những dịp cần phân công. Và người bấm máy giặt, khi quay lại, có thể thấy ai đó đã đem đồ đi phơi rồi. Bạn đi vào bếp, không biết ai đã nhóm bếp, lửa đang cháy và họ không có đó, bạn ngồi trông cho đến khi họ quay lại, hoặc cho đến khi ấm nước sôi, bạn tắt bếp và bỏ đi. Có những sáng thức dậy, có một cô tấm nào đó đã dậy sớm dọn bếp gọn gàng. Bạn đang nấu ăn, chạy ngược xuôi với rau củ rổ rá củi lửa, nếu có ai đó tình cờ đi qua, họ sẽ tự vào giúp mà bạn không cần lên tiếng. Bạn đến phòng thiền, ai đó đã đem gối thiền ra cho bạn. Bạn đến chỗ tập yoga, ai đó đến trước đã trải thảm cho bạn. Bạn đun bếp bỏ quên, khi quay lại ai đó đã tắt bếp giùm. Trời mưa, ai đó đã cất quần áo giúp bạn. Trời nắng, ai đó đã kéo cây phơi ra sân. Chúng tôi có vòng tròn chia sẻ mỗi tuần để không ai phải buồn nỗi buồn một mình, và cũng không ai chỉ nên vui một mình. Bạn sẽ buồn với ai đó, và vui với ai đó. Chó, gà, mèo, không biết của nhà ai chạy vào, nhưng chúng có thể chơi ở đây, thậm chí ăn. Trẻ con cũng không biết con nhà ai, chúng vẫn vào đây chơi xích đu. Ai đó là ai? Chí Phèo nói: Đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tôi có cảm giác, mọi thứ xung quanh mình, từ bữa cơm được dọn trên bàn cho đến cái sàn nhà sạch lá, đôi dép được đánh sạch bụi, đều là công sức của tất cả mọi người, nhưng cũng không là của ai cụ thể. Đây là ngôi nhà mà 6 tình nguyện viên của La Vie Est Belle đang ở, do Phillippe làm từ vật liệu tái chế trong 4 tháng. Khi mới bước vào ngôi nhà này, tôi cảm thấy như đang ở trong ngôi nhà của bảy chú lùn với 6 chiếc giường xinh. Có những sáng dậy muộn, nằm im ngắm ánh nắng xuyên qua cửa, dập dờn rớt xuống màn, xuống chăn gối, nhìn qua cửa thấy đám sả xanh rờn, tôi thấy may mắn và nghĩ: Phil chưa từng biết về con người chúng tôi khi làm ngôi nhà này, tốt hay xấu, ngoại trừ thông tin có 6 người sẽ đến, điều gì khiến Phil kiên nhẫn tạo ra không gian xinh đẹp này? Cũng như chúng tôi không biết về những vị khách đến đây, nhưng luôn dọn phòng, thay ga, lau sàn cho mọi người y như nhau. Tôi cảm thấy dần thích thú với việc "không biết ai đã làm điều xinh đẹp này cho mình và mọi người'', và dần dần, cũng giảm bớt nhu cầu muốn mọi người biết điều mình làm cho họ. Đôi khi cô Tấm hiện hình, nhưng phần lớn thời gian cô trốn vào quả thị. Nên chúng tôi nhiều khi không biết nên biết ơn ai cụ thể. Chúng tôi BIẾT ƠN NHAU. Lịch làm việc chỉ mang tính tham khảo, chúng tôi muốn làm gì thì làm. Nhưng, bằng cách nào đó, luôn có ba bữa ăn bày trên bàn mỗi ngày, quần áo luôn được giặt và phơi, chó mèo luôn được cho ăn đầy đủ, và luôn có đủ thời gian trêu chọc nhau. Và khi tôi đọc lời dạy này thì tôi đã hiểu: Do things for people not because of who they are or what they do in return, but because of who you are. Đó chính là tinh thần của Karma yoga. Bố mẹ vui lòng khi con cái yêu thương quan tâm lẫn nhau. Trong một ngôi nhà, không có chuyện kể công hay trả công, mọi chuyện là tự nguyện. Vậy nên, khi chúng ta phục vụ vô vị lợi, Thượng đế, ''our heavenly Father'' đang nhìn xuống ngôi nhà trái đất và mỉm cười.
- Thân Trang -
Comentarios