Mình cũng không ngờ đến ngày mình lại thấy có cảm hứng với chuyện nấu ăn. Trước khi chuyển về tình nguyện tại La Vie Est Belle, mình luôn kiểu bị “đông cứng” khi nghe hai chữ nấu ăn. Mình có thể rửa chén từ Sài Gòn ra đến Hà Nội nhưng để nấu một món đơn giản nào đó với mình thì, hic, thiệt sự là cực hình. Chắc tại vì từ nhỏ được ba mẹ cưng quá, không phải vào bếp thường xuyên, nên mỗi khi vô bếp mình đều thấy lo lắng và lúng túng. Kiểu “đây là đâu, và tôi là ai”, ngơ ngác giữa nhịp chân gấp gáp của cô bác anh chị khi nhà có giỗ tiệc. Với mình, nấu ăn đồng nghĩa với trách nhiệm, căng thẳng và “sợ bị chê dở”...
Cho đến ngày mình nghe các chị em ở La Vie Est Belle nói rằng: “Đã vào bếp thì phải có cảm hứng, phải chơi và vui với gia vị, nguyên liệu. Còn nếu hôm ấy mình mệt quá mà đến lượt nấu ăn cho mọi người thì mình đổi cho nhau cũng được”, lúc đó, mình đã ồ lên. Đó giờ chưa ai nói với mình chuyện vào bếp là để chơi cả.
Một tháng trôi qua, và mình dần dần nhận ra sự chơi trong gian bếp là gì. Nhờ nấu ăn chay mà tụi mình có thời gian để tâm đến mấy món rau củ có trong vườn nhà. Có ra chợ thì cũng ưu tiên hàng rau do cô chú ở quanh xóm trồng. Chợ nhỏ nên ai cũng biết nhau. Dần dần, ra vườn, đi chợ trở thành niềm vui nhỏ.
Mình bắt đầu quen hơn với chuyện mùa nào thức ăn nấy. Khi mình chỉ có một vài nguyên liệu nhất định mà lại không muốn nấu món cũ thì tự nhiên ý tưởng lại bật ra. Lúc thì thay bột mì thành bột lọc. Lúc khác lại gom vài loại rau thơm trong vườn làm sốt salad. Nhà nhiều chuối thì nghĩ đến chuyện làm chuối nướng, bánh chuối, pancake... Lúc này, mình mới nhận ra, chuyện nấu ăn giúp mình rèn luyện khả năng cảm nhận mùi vị, và sức tưởng tượng trong chế biến nguyên liệu nhiều ra sao.
Và cũng bởi tinh thần vào bếp là để chơi đó, mình bắt đầu có thời gian để thở và ngắm nhìn gian bếp buổi sáng nhiều hơn. Mấy hôm nhóm bếp củi buổi sáng, nhìn nắng xuyên qua làn khói mỏng, bên dưới lửa cháy bập bùng, mình thấy trong lòng ấm hẳn.
Gian bếp ở La Vie Est Belle cũng bình thường thôi. Cũng mấy chiếc chén mẻ, vài cây dao cùn. Thỉnh thoảng có mấy bạn gà đi lạc ị nhẹ làm tụi mình hì hụi dọn. Có chăng vì góc nhìn của mình đã đổi, tinh thần đã thả lỏng hơn mà chuyện vào bếp trở nên nhẹ nhõm. Các chị em cũng sẵn lòng chỉ cho nhau những cách nấu nướng mới nên mình cũng không ngại chuyện bưng đồ ăn ra và thỏ thẻ thú nhận “hôm nay em lỡ tay làm món này bị hỏng rồi...”
Suy cho cùng, gian bếp ấm hay lạnh là cũng từ mình mà thôi.
Comentários